Tôi vào tiểu học thời bao cấp. Cuộc sống khi ấy quá khó khăn nên sách vở cũng thiếu thốn. Sách giáo khoa được nhà trường cho mượn, cuối năm trả lại để các em sau học tiếp. Ngoài ra, hầu như không có sách, báo gì khác để những đứa trẻ thôn quê đọc thêm. Vì thế, sách giáo khoa bậc tiểu học là những trang sách đầu tiên mà tôi yêu quý, nhớ mãi.
Hằng đêm, dưới ánh đèn tù mù, tiếng đánh vần, tập đọc vang lên, từ “cái ca”, “con cá”, “quả cà” cho đến “Mặt trời lên ấm đất quê ta/ thôn xóm vui cấy cày gặt hái”. Dù đã 40 năm, nhưng bài học cuối năm lớp 1 vẫn vẹn nguyên trong ký ức: “Lớp Một ơi Lớp Một/ Đón em vào năm trước/ Nay giờ phút chia tay/ Gửi lời chào tiến bước…”. Lời thơ và hình ảnh các bạn vẫy chào cô giáo trong tranh minh họa đã khiến cô trò xúc động và tin rằng, dù không còn học cô nữa nhưng “Làm theo lời cô dặn/ Cô sẽ luôn ở bên”!
Rồi những bài học: Cái trống trường em, Cô giáo lớp em, Ngôi nhà, Cây dừa…, bài nào cũng dễ hiểu, ăm ắp tình yêu thương trao gửi. Tôi rất thích bài Em bé và bông hồng của Trần Hoài Dương. Những câu văn mát lành như dòng suối, bềnh bồng như áng mây, mượt mà như mái tóc cô giáo, đã khiến tôi mê đắm: “… giữa vườn lá um tùm xanh mướt còn ướt đẫm sương đêm, một bông hoa rập rờn trước gió. Màu hoa đỏ thắm, cánh hoa mịn màng, khum khum úp sát vào nhau như còn ngập ngừng chưa muốn nở hết”…
Tôi yêu thích môn Tiếng Việt. Từng con chữ, từng bức tranh, từng bài tập đọc và học thuộc lòng cứ theo tôi suốt cuộc đời. Sách như bạn cùng xóm thân thương, như cô giáo dịu dàng, như mẹ hiền yêu quý. Sách còn là ánh nắng ban mai, là bóng trăng thanh khiết, là muôn vì sao lấp lánh, là nguồn nước ngọt lành…, đã soi sáng và tưới mát tâm hồn tôi.
Hồi nhỏ, chưa hiểu những gì lớn lao như trong câu nói của Macxim Gorki: “Sách mở ra trước mắt tôi những chân trời mới”, tôi chỉ biết sách gần gũi như giếng nước, hàng tre, cánh đồng, dòng sông, lớp học… Mỗi trang sách là một khoảng trời, một lời khuyên, một mơ ước… đã giúp tôi hiểu biết thêm nhiều điều thú vị. Biết hòa với thiên nhiên, vâng lời cô giáo, lễ phép với mọi người, yêu quý gia đình, biết tự hào về quê hương đất nước. Cứ thế, tôi càng thêm yêu thích sách.
Mẹ tôi luôn căn dặn phải quý trọng sách, không viết vẽ bậy, không xé sách, tuyệt đối không giẫm đạp hoặc ngồi lên sách. Theo ý của mẹ, sách là chữ nghĩa, là thầy, phải trân quý! Tôi vâng lời làm theo và giữ thói quen đọc sách đến giờ.
Cả nước đang tưng bừng những hoạt động, sự kiện nhằm nâng cao nhận thức về tầm quan trọng của sách; tôn vinh, lan tỏa, khuyến khích mọi người đến với sách. Nhìn ánh mắt trong veo và nụ cười hồn nhiên của trò bên trang sách nhỏ, tôi cũng háo hức vui lây. Thế giới mở ra cùng sách, và mai sau các em có đọc bao nhiêu quyển nữa, chắc không thể quên được những trang sách đầu đời, như tôi!