Những thỏa thuận cam kết không có giá trị pháp lý

Những thỏa thuận cam kết không có giá trị pháp lý

(QBĐT) – Tầm quan trọng của việc viết giấy cam kết trong vay nợ cá nhân

Đối với các khoản vay nợ giữa các cá nhân, việc viết giấy cam kết không chỉ thể hiện sự tin tưởng mà còn là chứng cứ cho trách nhiệm giữa hai bên. Tuy nhiên, nhiều người vẫn coi cam kết này chỉ là một tờ giấy vô giá trị.

1. Vụ khởi kiện giữa bà Hoa và ông Tiến, bà Hiền

Trong đơn khởi kiện, bà Hoa cho biết rằng vào năm 2001, ông Tiến và bà Hiền đã vay của bà số tiền 70 triệu đồng, với giấy chứng nhận quyền sử dụng đất làm thế chấp và có lập giấy vay mượn. Đến năm 2007, ông bà tiếp tục vay thêm 230 triệu đồng, nhưng không có giấy tờ. Tổng số tiền nợ của ông Tiến và bà Hiền lên đến 300 triệu đồng. Sau đó, ông Tiến và bà Hiền đồng ý bán cho bà Hoa một thửa đất đã được thế chấp, nhưng việc mua bán của họ chỉ thỏa thuận bằng miệng, không có giấy tờ.

Năm 2008, ông Tiến và bà Hiền đã trả cho bà Hoa 220 triệu đồng nhưng còn nợ lại 80 triệu đồng. Cuối tháng 2 năm 2009, bà Hiền đã viết giấy vay tiền xác nhận còn nợ bà Hoa 80 triệu đồng và hẹn sẽ trả hết vào cuối tháng 10 năm 2009. Tuy nhiên, đến nay bà Hiền vẫn chưa trả. Bà Hoa buộc phải khởi kiện để yêu cầu ông Tiến và bà Hiền có nghĩa vụ trả số nợ gốc 80 triệu đồng này.

Ông Tiến và bà Hiền tuy thừa nhận khoản nợ 80 triệu đồng nhưng cho rằng việc vay mượn chỉ là thỏa thuận bằng miệng và khẳng định họ đã trả hết nợ. Tại phiên tòa sơ thẩm, cả hai đều đề nghị đình chỉ vụ án với lý do đã hết thời hiệu khởi kiện. Tuy nhiên, HĐXX đã chấp nhận yêu cầu khởi kiện của bà Hoa và buộc vợ chồng ông Tiến, bà Hiền phải thanh toán số tiền 80 triệu đồng.

Ông Tiến và bà Hiền không chấp nhận quyết định trên, tiếp tục kháng cáo. Tại phiên tòa phúc thẩm, HĐXX khẳng định việc kiện đòi tài sản không áp dụng thời hiệu khởi kiện. Về yêu cầu khởi kiện của bà Hoa, HĐXX đã xem xét giấy vay tiền mà bà Hiền viết và cho rằng đây là chứng cứ cho thấy giao dịch giữa hai bên là có thật.

Giấy viết tay của bà Hiền có nội dung không rõ ràng, không chứng minh được số tiền cụ thể và thời điểm vay nợ. HĐXX đã bác bỏ yêu cầu này vì không đủ chứng cứ chứng minh liên quan đến số nợ 80 triệu đồng. Tất cả lời khai của ông Tiến, bà Hiền đều không rõ ràng về thời gian vay nợ, nên quyết định của HĐXX phúc thẩm giữ nguyên bản án sơ thẩm.

2. Vụ việc giữa bà Hương, ông Lĩnh và bà Xuân

Trong vụ án này, giữa bà Hương và vợ chồng ông Lĩnh, bà Xuân có đến 8 khoản nợ vay với 5 giấy ghi nợ. Theo đơn khởi kiện, bà Hương cho biết do đã quen biết, vợ chồng ông Lĩnh và bà Xuân đã nhiều lần vay nợ với tổng số tiền hơn 54 triệu đồng. Dù các khoản nợ đã quá hạn từ lâu và bà đã nhiều lần yêu cầu trả nợ, song ông Lĩnh và bà Xuân vẫn chưa thanh toán.

Ông Lĩnh chỉ thừa nhận hai lần vay 6 triệu đồng, trong khi bà Xuân không thừa nhận bất kỳ khoản vay nào. Vụ án đã được tòa sơ thẩm xử lý và buộc ông Lĩnh và bà Xuân phải trả bà Hương số tiền 22 triệu đồng, đồng thời bác yêu cầu khác của bà. Ông Lĩnh đã kháng cáo, khẳng định mình chỉ còn nợ 6 triệu đồng.

Tại phiên tòa phúc thẩm, HĐXX nhận thấy một số giấy ghi nợ không có chữ ký, không rõ ai nợ ai và có sửa đổi về thời gian. HĐXX bác bỏ giấy vay nợ trị giá hơn 10 triệu đồng. Một số giấy tờ khác rõ ràng hơn nhưng lại liên quan đến giao dịch giữa ông Lĩnh và chồng bà Hương đã qua đời. Ước muốn rút đơn của bà Hương cũng được chấp nhận để kiện lại khi có đủ người kế thừa tham gia. HĐXX quyết định sửa bản án sơ thẩm và tạo điều kiện cho những người kế thừa quyền khởi kiện.

Lê Thy

* Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi.